CÂU CHUYỆN KIM CƯƠNG VÀ CÁ
08:39:54 29-06-2015
Trải qua bao khó khăn, gập ghềnh và những rình rập nguy hiểm ngoài biển khơi, người đàn ông cuối cùng cũng đến đích. Quả đúng là sự thật, kim cương đủ các kích cỡ nằm rải rác khắp nơi, thậm chí còn có rất nhiều loại đá quý khác sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Một đám trẻ con hiếu kì tụ tập xem người đàn ông lạ đang quỳ trên mặt đất và cố nhét những viên kim cương, đá quý mà theo chúng chỉ là đá với sỏi vào túi, nhưng người đàn ông quá bận rộn với công việc của mình nên không nói chuyện với tụi trẻ.Sau khi nhét đầy các túi, người đàn ông mỉm cười đi đến nhà hàng đắt tiền nhất trong thị trấn, gọi một bữa tối sang trọng để kỉ niệm sự kết thúc cuộc đời đói nghèo của mình. Cảm thấy phục vụ rất tốt với những món ăn ngon, ông hào phóng đưa cho người phục vụ nhà hàng một viên kim cương và bảo anh ta đổi ra tiền nhưng không phải trả lại tiền thừa.
Tuy nhiên, người đàn ông lạ đã phải dành toàn bộ đêm đó rửa chén bát và dọn dẹp nhà hàng để trả tiền cho bữa ăn lãng phí của mình.
Ông nhanh chóng biết được rằng những viên kim cương này sẽ có giá trị hàng triệu đô nếu như trở về nhà nhưng lại hoàn toàn vô giá trị khi ở đây. Ở vùng đất này, đồng tiền mà người dân trả để mua hàng hoá hay các dịch vụ là cá. Cá rất quan trọng bởi vì từ xa xưa tổ tiên của họ đã nhờ cá mà sống và nó được lưu truyền thành hàng triệu món ăn ngon bổ dưỡng.
Cuối cùng người đàn ông cũng vượt qua sự thất vọng về giấc mơ tỉ phủ của mình. Ông bắt đầu suy tính, làm việc chăm chỉ và đầu tư một cách khôn ngoan. Chẳng bao lâu sau ông trở thành một trong những người giàu nhất vùng đất này, ông có một cơ sở rộng lớn ở trung tâm thành phố và một ngân hàng cá.
Cũng đã đến thời gian ông trở về nhà, ông đánh một bức thư tín gửi về cho gia đình: “Bây giờ tôi đã thực sự giàu có. Hãy chuẩn bị hân hoan đón tôi trở về”. Rồi ông chất tất cả tài sản của mình trên một chiếc thuyền lớn và kéo buồm thẳng tiến về quê hương.
Gia đình, bạn bè, hàng xóm mặc những quần áo thật đẹp để chuẩn bị đón ông tại cảng biển nhưng chẳng có gì giá trị trên con thuyền đó ngoài đống cá bị mục thối phải đổ đi ngoài biển khơi.
Tối đêm đó, ông cởi quần áo chuẩn bị đi ngủ thì vài đốm bụi lắc rắc rơi ra khỏi túi quần ông và lấp lánh trên sàn nhà. Đó là kim cương còn sót lại vương trên áo quần của người đàn ông. Nhưng ông và gia đình hiểu rằng giá trị đích thực của cuộc sống không phải là đống kim cương kia. Ở một nơi mà kim cương nhiều như cỏ rác, nó hoàn toàn vô giá trị, cũng giống như ở vùng đất này, cá chất đầy thuyền chỉ để đem đổ đi. Cái quan trọng không phải cá hay kim cương, mà quan trọng là cách chúng ta sống như thế nào ở vùng đất của chính mình.