SỐNG PHẢI CÓ ƯỚC MƠ
09:22:53 31-12-2014
Mười bảy tuổi bước chân vào đất Sài thành, vốn liếng trong tay chỉ vài bộ quần áo cũ và những kỷ niệm đẹp về quê hương Quảng Ngãi mến yêu. Chỉ học hết cấp hai, tôi phải nuôi sống bản thân bằng nghề bán vé số dạo, để rồi mỗi cuối ngày đặt lưng xuống giường nước mắt cay mặn bờ mi vì tủi thân nghèo đói.
Trong giấc ngủ chập chờn mỗi đêm, tôi mơ mình được học đại học, được làm công việc mình yêu thích là kế toán viên.
Những ngõ hẻm Sài Gòn luôn in dấu bước chân tôi, tôi nhớ những khuôn mặt quen ủng hộ mình mỗi chiều khi ế vé, những con người tôi xem như bạn tri kỷ.
Yêu cái chữ, tôi học bổ túc ở trung tâm giáo dục thường xuyên quận Tân Phú. Tôi là số ít những học sinh già nhất lớp là vậy. Ba năm trời học bổ túc, tôi dành từng đồng bạc lẻ. Ngày nhận bằng hết cấp ba hạnh phúc ngập tràn trong tôi.
Sau đó nhờ cô giáo môn toán chỉ bảo, tôi nộp đơn xin nhập học hệ tại chức ở một trường khối kinh tế thuộc quận 5. Sẽ chẳng ai biết đến tôi đâu, một con bé sống tha hương cầu thực, ban ngày bán vé số dạo kiếm miếng cơm manh áo, khi đêm về lại lóc cóc đạp xe lên giảng lấy chữ làm người yêu.
Khi người ta phải đánh đổi những giọt mồ hôi mặn chát để có từng đồng tiền, đó là lúc người ta chi tiêu hợp lý nhất. Mỗi ngày tôi bán được gần hai trăm nghìn đồng tiền vé số, tôi chia đều làm ba phần: một phần gởi về cho bố mẹ già ở quê, một phần cho chi phí sinh hoạt hàng ngày và phần còn lại cho chuyện học hành.
Gần năm năm trời không một buổi vắng mặt trên lớp học, thức đêm ngấu nghiến từng chữ trong mỗi cuốn giáo trình, tôi học được rất nhiều. Tôi không ngại khó, không ngại khổ, tôi chỉ muốn có một cuộc sống tốt hơn, một cái nghề với đúng đam mê.
Thế nên nhiều người chỉ trỏ, cười mỉa khi thấy con bé bán vé số dạo trưa nào ngồi nghỉ cũng lôi sách học tiếng Anh, họ nghĩ đầu tôi có vấn đề. Tôi không quan tâm lắm, ngày nhỏ tôi ước muốn có thể nói chuyện với người nước ngoài, có thể làm việc với họ. Và tôi đang bước đi đúng hướng bằng việc trao dồi ngôn ngữ thứ hai sau tiếng mẹ đẻ này.
Tôi nhớ mãi khoảnh khắc khổ tận cam lai ngày 28/9 cách đây năm năm, ngày tôi ứa lệ khi nhận tấm bằng cử nhân kế toán hệ tại chức. Ngã rẽ cuộc đời đó với tôi là khoảnh khắc của những giá trị tuyệt vời nhất, là những cố gắng không biết mệt mỏi.
Khi ai đó đọc được những dòng này thì tôi đang là nhân viên chính thức của Công ty TBWA. TBWA là công ty con hoạt động tốt nhất thuộc Tập đoàn Omnicom Group, trụ sở chính ở Mỹ. Công ty tôi đang làm việc là một trong những đại diện lớn nhất thế giới trong lãnh vực quảng cáo, truyền thông và tổ chức sự kiện.
Tôi của ngày hôm nay là một kế toán viên có trình độ, có thể tự tin giao tiếp bằng tiếng Anh với đồng nghiệp là người nước ngoài. Trên hết tôi có một thu nhập ổn định, một công việc đúng với đam mê và tôi xinh đẹp hơn xưa rất nhiều, các bạn ạ.
Ở đời sống với đúng đam mê, đúng bản ngã là chuyện không hề dễ, nhất là khi cuộc sống thử thách bạn bằng ghánh nặng cơm áo gạo tiền.
Tôi viết truyện để khích lệ người đọc, nhìn lại bản thân và nhìn nhận lại những gì mình còn thiếu, còn yếu để cố gắng.
Tương lai không xa, biết đâu đó tôi sẽ vươn lên vị trí là kế toán trưởng hay hơn nữa là một giám đốc tài chính của một công ty, tập đoàn đa quốc gia nào đó. Tôi luôn giữ nằm lòng câu nói “Trên bước đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng”.
Hãy tin rằng chúng ta sinh ra là để chiến thắng, hãy sống là chính mình!